Diễn Đàn Lớp Gò Vấp (K1)
Chào mừng bạn đến với GovapK1 forum.
1. Govapk1 Forum là nơi các bạn có thể giao lưu học tập, và chia sẽ kinh nghiệm trong cuộc sống.
2. Nên xem "Nội Quy và Hướng Dẫn" của diễn đàn.
3. Khi đăng ký thành viên, Password phải bao gồm "chữ và số" tối thiểu 6 kí tự.
4. Bạn đăng ký hay đăng nhập big grin

Chúc các bạn thành công!
Diễn Đàn Lớp Gò Vấp (K1)
Chào mừng bạn đến với GovapK1 forum.
1. Govapk1 Forum là nơi các bạn có thể giao lưu học tập, và chia sẽ kinh nghiệm trong cuộc sống.
2. Nên xem "Nội Quy và Hướng Dẫn" của diễn đàn.
3. Khi đăng ký thành viên, Password phải bao gồm "chữ và số" tối thiểu 6 kí tự.
4. Bạn đăng ký hay đăng nhập big grin

Chúc các bạn thành công!

Diễn Đàn Lớp Gò Vấp (K1)

TRUNG TÂM BỒI DƯỠNG CHÍNH TRỊ QUẬN GÒ VẤP
 
Kết Quả Học TậpKết Quả Học Tập  Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Forum Govapk1
  • Forum Govapk1
A2 nhắn với»X8
gửi vào lúc 24/12/2011, 10:43 am ...
:Chúc tất cả có những giây phút thật vui vẻ bên những người thân, bạn bè và gia đình của mình trong mùa Giáng Sinh này. Cảm ơn tất cả các lời chúc của các bạn happy ... Chúc mọi người thi thật tốt.
Admin nhắn với»Forum Govapk1
gửi vào lúc 18/12/2011, 12:20 am ...
:Chúc các bạn có được niềm vui khi đến với Diễn đàn ... và mong rằng tất cả mọi người sẽ có một tin thần đoàn kết hơn nhé!

Share | 
 

 LỜI NGUYỀN - NGƯỜI KHĂN TRẮNG

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Quà tặng huân chương : Administrator _ Cấp 1-1
LỜI NGUYỀN - NGƯỜI KHĂN TRẮNG  Th_med12 LỜI NGUYỀN - NGƯỜI KHĂN TRẮNG  Th_top10
Join date : 27/07/2011
Tổng số bài gửi : 206

LỜI NGUYỀN - NGƯỜI KHĂN TRẮNG  Empty
Bài gửiTiêu đề: LỜI NGUYỀN - NGƯỜI KHĂN TRẮNG    LỜI NGUYỀN - NGƯỜI KHĂN TRẮNG  Empty15/2/2012, 11:02 pm

(Chuyện Không Kể Lúc Nửa Đêm)

Sự việc xảy ra thật đột ngột, khiến ngay cả các đào kép cùng diễn trên sân khấu đêm đó cũng không thể ngờ: Cô đào mới nổi tiếng, rất được khán giả ái mộ, khi vừa bước ra sân khấu, hát chưa được mấy câu vọng cổ thì đã lăn đùng ra, mồm thổ huyết và tắt thở ngay khi vừa được khiêng vô hậu trường.

Người nhắc tuồng vốn nép nơi cánh gà để nhắc từng lời thoại cho diễn viên, đã thuật lại:

- Tôi không thấy vẻ gì bất thường nơi cô Cúc Hương cả. Lúc cô bước ra sân khấu còn dặn nhỏ tôi rằng, nhắc giùm lớn lớn một chút bởi đoạn cô diễn có tiếng kèn, tiếng trống rùm beng, nhắc nhỏ khó nghe. Tôi còn thấy cô ấy nheo mắt cười nữa... Vậy mà chỉ nửa phút sau, khi vừa ca đến câu "... Anh hãy nhớ giây phút này ở tại bến sông đêm trăng vằng vặc có người con gái sẽ mãi mãi đợi anh ngày trở lại với trọn con tim nồng cháy tình yêu...", khi bàn tay cô vừa đặt lên ngực trái chỗ trái tim thì bỗng lảo đảo, tiếng ca đứt đoạn và ngã lăn ra chết liền.

Cả đoàn hát xôn xao bàn tán. Có người nói rằng cô đào Cúc Hương bị lao lực quá nhiều, nên khi cố gắng diễn đoạn chia ly người yêu đã quá xúc động và bị tai biến... Nhưng người khác thì cãi lại, nói rằng đó chỉ mới là đoạn mở đầu cho một trường đoạn bi thương, chưa có gì là gay cấn, vậy nguyên nhân làm cho cô ấy thổ huyết không phải là do quá lao lực hay xúc động!

Ông chủ đoàn hát Huỳnh Bá thì rối bời tâm trí trước biến cố này. Bởi đoàn hát của ông chỉ mới chuyển đến hát ở thị trấn này có một đêm, khán giả còn thưa thớt, thu chưa đủ số bỏ, vậy mà nay lại gặp phải tai nạn này thì không cách nào tránh khỏi cái đói cả đoàn.

Cúc Hương là đào chính rất ăn khách ở đoàn Trăng Thanh, ông hầu Huỳnh Bá phải chuộc với số tiền không phải nhỏ, nay mất cô ta thì làm sao tìm người thay thế?

Đạo diễn Lệ Kim hiến kế:

- Ông phải lên ngay Mỹ Tho, tìm tới gánh Hương Đồng thương lượng mượn về cô đào trẻ nhiều triển vọng Mộng Huyền thì mới hy vọng cứu vãn tình thế.

Ông Huỳnh Bá lo lắng:

- Đó là đào chiến của họ, dễ gì họ nhả ra cho mình.

Lê Kim tỏ ra rành chuyện:

- Đúng là đào chiến nhưng bên đó còn có hai cô nữa tuy mới nổi nhưng cũng ăn khách nhất nhì hiện nay. Họ là chỗ thân tình, tôi nói có lẽ cũng không khó...

Lê Kim được giao nhiệm vụ thuyết khách. Và quả nhiên anh ta đã thành công.

Chỉ một ngày sau Lê Kim đã từ My Tho về với người đẹp Mộng Huyền đi cùng. Cả đoàn phấn khởi vô cùng, tạm quên đi cái tang cô đào Cúc Hương còn mới đó... Ông Huỳnh Bá dõng dạc tuyên bố.

Mộng Huyền sẽ cứu đoàn của chúng ta, nên anh chị em không sợ đói nữa!

Đạo diễn Lê Kim cho đào Mộng Huyền tập ngay vở "Lời hẹn ngày xưa" mà Cúc Hương đóng dở dang.

Dĩ nhiên vai chính của Cúc Hương bây giờ là Mộng Huyền. Khi tập đến đoạn lời ca mà Cúc Hương đang lên giọng thì ngã ra thổ huyết, anh nhắc tuồng Trần Thanh nhắc lại:

- Đó... đó, chính ở đoạn này!

Đạo diễn Lê Kim ngại Mộng Huyền sợ nên gạt ngang:

- Nhắc làm gì chuyện đó!

Nhưng Mộng Huyền đã cười to:

- Lời ca ngọt như thế có gì đâu mà sợ. Chắc tại chị Hương có bệnh gì đó...

Các buổi tập trơn tru... Mộng Huyền chứng tỏ khả năng bằng cách vào vai khá ấn tượng. Bầu Huỳnh Bá rất phấn khởi:

- Cô ta còn sáng sân khấu hơn cả Cúc Hương nữa!

Trần Thanh cũng phụ họa:

- Cô này sáng dạ hơn hẳn, lời thì chỉ đọc qua vài lần đã thuộc lòng không phải nhắc từng chữ như mấy người kia. Cổ ca cũng ngọt và dài hơi hơn Cúc Hương.

Tóm lại mọi người đều ưng ý, kỳ vọng nhờ cô đào mới này mà khán giả sẽ đến rạp đông hơn.

Đêm diễn đầu tiên của vở "Lời hẹn ngày xưa" khá thành công khi mới bảy giờ tối mà khán giả đã kéo đến đầy rạp. Đạo diễn Lê Kim mừng quá có dịp tâng công:

- Quả mình chọn người không sai. Mộng Tuyền đúng là cứu tinh của gánh Huỳnh Bá rồi!

Buổi diễn bắt đầu. Chỉ mười phút sau là vai chính Mộng Huyền xuất hiện, và câu vọng cổ cảnh chia ly lanh lảnh cất lên: "... Có người con gái sẽ mãi mãi đợi anh ngày trở lại với con tim nồng cháy tình yêu..." Và khi bàn tay Mộng Huyền vừa đặt lên ngực trái thì cũng là lúc cô ta lảo đảo máu trong miệng trào ra!

- Trời ơi!

Khán giả kêu lên. Tuy nhiên cũng có người tưởng đó là một cảnh tạo ra của vở tuồng, nên vỗ tay tán thưởng tài diễn xuất sống động của cô đào chính!

Chỉ có người ngồi hai bên cánh gà là tái mặt! Ông bầu Huỳnh Bá hốt hoảng:

- Lại có chuyện nữa rồi!

Lê Kim chứng kiến từ đầu, ông nhảy đại ra sân khấu bế xốc Mộng Huyền vào, giục ầm ĩ:

- Mau đưa đi bệnh viện!

Nhưng không còn kịp nữa rồi. Cũng giống như trường hợp của Cúc Hương hơi thở của Mộng Huyền đã ngừng hẳn.
° ° °
Các bác sĩ ở bệnh viện sau khi đã khám nghiệm kỹ cả hai trường hợp của hai cái chết trước sau đều có cùng một nguyên nhân: Bị vở mạch máu não.

Như vậy gánh hát không gặp rắc rối về hình sự. Tuy nhiên có điều rất khó hiểu, bởi cả hai Cúc Hương và Mộng Huyền đều không bị chứng bệnh về tim mạch, lại là người có sức khỏe rất tốt. Như vậy là tại sao?

Câu chuyện không dừng lại ở đó. Chỉ một ngày sau thì khắp nơi đều đồn ầm lên rằng hai cô đào hát đã làm gì đắc tội với người cõi âm nên họ bẻ cổ, bắt hồn ngay trên sân khấu!

Một đồn mười, mười đồn trăm, câu chuyện lan rộng ra khắp nơi. Đến nỗi không còn ai dám đi xem hát nữa!

Gánh hát Huỳnh Bá lâm vào hoàn cảnh bi đát: Đào kép nghỉ hát, không tiền ăn, nên ai nấy phải tính tiền đào thoát các nơi tìm kế sinh nhai.

Ông bầu Huỳnh Bá như ngồi trên lửa. Ông năn nỉ hết người này đến người kia hiến kế giúp ông gỡ thế bí.

Trong số người thân cận thì đạo diễn Lê Kim là người có nhiều sáng kiến nhất. Anh suy nghĩ mãi rồi cuối cùng đưa ra ý kiến:

- Trước tiên ta phải tìm cách giữ chân đào kép rồi sau đó mới tính tới chuyện mở màn hát trở lại.

Ông bầu chán nản:

- Tiền ăn còn không có nói gì đến chuyện giữ chân đào kép. Đó là chưa nói lấy ai làm đào chính để diễn?

Lê Kim tự tin bảo:

- Vậy mà có! Ông bầu có nhớ ông chủ nhà máy xay lúa ở bên kia sông không?

- Ông Thuận Phát giàu nhất vùng này?

- Và cũng là mạnh thường quân, nhất là rất mê hát cải lương, ái mộ đào hát!

Bầu Huỳnh Bá có vẻ quan tâm:

- Ta nhờ ông ta giúp. Nhưng gánh ta đâu còn đào chính để thúc đẩy ông ấy mặn mà giúp?

Lê Kim quả quyết:

- Trong đoàn vẫn còn cô đào thứ sắc vóc ưa nhìn, từng được ông Thuận Phát cầm tiền lên sân khấu tặng hồi ta về đây diễn lần trước!

- Anh nói con Cẩm Hường.

- Đúng y chang! Ta cùng dẫn con nhỏ đó sang gặp thì ắt xong việc.

Họ kéo nhà sang sông. Quả đúng như suy đoán của Lê Kim. Vừa trông thấy Cẩm Hường, ông Thuận Phát đã phấn khởi ra mặt, mời mọi người ra phòng khách thết trà, bánh.

Lê Kim giỏi tài ăn nói, đã rào đón một hồi rồi đi thẳng vào đề:

- Chắc ông chủ đã biết đoàn chúng tôi chẳng may gặp nạn ở địa phương này và hiện nay không còn kinh phí để chuyển đoàn đi nơi khác trình diễn. Các đào kép lâm vào bế tắc, bữa đói bữa no, mà trong số đó khó khăn hơn hết là cô Cẩm Hường đây...

Đã được hướng dẫn trước, Cẩm Hường đã "vào vai" thật ngọt bằng cách ngồi khóc y như thật! Ông chủ Thuận Phát đã vuốt tóc thần tượng của mình vỗ về:

- Có qua ở đây rồi, đừng lo!

Rồi ông quay sang bầu gánh:

- Chuyện quan trọng như vậy sao ông không báo cho tôi ngay! Được rồi! Tạm thời các ông chở năm bao gạo về, khô, mắm có sẵn cùng với một ít tiền lo cho anh chị em. Riêng cô Cẩm Hường ở đây tối tối đàn ca giúp vui cho nhà máy chúng tôi.

Lê Kim nháy mắt cho Cẩm Hường nhận lời. Khi họ ra về. Cẩm Hưởng bằng lòng ở lại, ngay tối hôm đó. Và trong mỗi buổi đàn ca giúp vui tại sân nhà máy Thuận Phát. Cẩm Hường đã chọn ngay bài vọng cổ trong vở "Lời hẹn ngày xưa", bài hát của Cúc Hương và Mộng Huyền đã hát. Điều này phải chăng là ngẫu nhiên?

Thật ra Cẩm Hường rất thích bài này, chứ cô không nghĩ gì khác khi chọn nó để giúp vui đêm nay. Khán giả là dân trong xóm và công nhân nhà máy xay xát, họ ủng hộ nhiệt tình, vỗ tay rào rào khi Cẩm Hường vừa mới xuất hiện, chưa cất tiếng ca.

Đến lúc lời ca bắt đầu cất lên từ đôi môi duyên dáng của cô đào trẻ thì không khí im phăng phắc, say mê theo dõi...

Đến đoạn "... Mãi mãi đợi anh ngày trở lại với con tim nồng cháy tình yêu..." thì không khác gì hai lần trước, Cẩm Hường cũng ngã lăn ra và trào máu, nằm bất động!
° ° °
Trong lúc bầu Huỳnh Bá và đạo diễn Lê Kim hồn vía chẳng còn, lòng dạ rối như tơ vò trước những chuyện động trời cứ liên tiếp xảy ra, thì vào buổi sáng hôm sau có một cụ già trông rất lạ mặt đã ghé vào quán cà phê trước chỗ đoàn hát tạm thời trú ngụ, bước tới bàn của ông bầu và Lê Kim ngồi, ông ta nói thẳng:

- Sao các ông biết mà vẫn để cho người ta chết oan như vậy?

Lê Kim ngơ ngác:

- Ông nói gì vậy?

Ông già lạ gằn giọng:

- Ba mạng người đã chết còn quá ít với các ông sao?

- Ông nói... các cô đào hát?

- Chớ còn ai nữa hãy bỏ ngay vở tuồng đó đi, chính nó là thủ phạm giết người đó!

Ông ta nói xong bỏ đi thẳng. Sau mấy mươi giây ngẩn ngơ Lê Kim mới nói:

- Ông ta biết rõ điều gì mà nói như vậy? Tại sao lại là vở tuồng "Lỗi hẹn ngày xưa"?

Suy nghĩ một lúc nữa, chợt bầu Huỳnh Bá hốt hoảng kêu lên:

- Đúng rồi!

- Ông nói đúng cái gì?

- Vở tuồng... Bài ca vọng cổ... Này, ông có nhớ lời ca của câu một không?

Lê Kim gật đầu:

- Đoạn cuối của câu một.

Ông bầu vẻ lo lắng:

- Cả ba cô đào đều chết khi ca đến đúng đoạn đó. Ông không thấy có gì lạ sao?

- Ờ... ờ...

Lê Kim đáp và bắt đầu nổi gai khắp người. Điều rõ ràng như vậy mà ông không nghĩ ra!

Ông Huỳnh Bá hỏi:

- Vở tuồng này anh mua của ai vậy, mà nay vẫn chưa thấy soạn giả tới gặp chúng ta?

Lê Kim lẩm bẩm:

- Đúng là của anh ta...

- Của ai vậy?

- Một soạn giả rất nổi tiếng nhưng lâu nay buồn chuyện nhân tình thế thái nên mai danh ẩn tích không xuất hiện. Vở "Lời hẹn ngày xưa" là ông ta viết riêng cho mình, chứ chưa từng diễn ở đâu cả.

Còn đang chưa biết phải làm gì thì từ dưới bờ sông có một cậu bé tuổi khoảng mười lăm, mười sáu bước tới lễ phép hỏi:

- Các ông cần đi Long Hựu?

Ông bầu gánh chau mày hỏi lại:

- Đi Long Hựu làm gì? Mà sao em hỏi vậy?

Chỉ tay về phía sông, cậu bé đáp:

- Dạ, ông lão kia bảo rằng cần chở các ông tới Long Hựu để gặp một ai đó tên là Trần Hạo.

Vừa nghe tới tên Trần Hạo, Lê Kim đã giật mình:

- Ông ta ở đâu?

- Ai? Ông lão hả?

- Không phải, Trần Hạo?

Thằng bé lắc đầu:

- Cháu cũng không rõ, ông lão đưa địa chỉ này ở Long Hựu và nhờ cháu đưa các ông đi.

Mở tờ giấy ghi địa chỉ ra, Lê Kim đọc được dòng chữ viết rất nắn nót: "Hãy bắt ông ta đền mạng!"

Không suy nghĩ gì thêm, cả hai theo thằng nhỏ xuống chiếc xuồng nhỏ đậu ở bến. Hỏi ông lão đâu, nó bảo dặn bảo xong thì ông ta đi đâu chẳng rõ.

Thằng bé tỏ ra thành thạo sông nước, chỉ chưa đầy hai giờ sau nó đã đưa khách tới xã Long Hựu.Chuyện tìm ra địa chỉ của Trần Hạo cũng không khó, bởi ở xứ này hầu như ai cũng biết nhà soạn tuồng cải lương từng nổi tiếng một thời.

Tiếp họ trong căn nhà lá chật hẹp Trần Hạo không tỏ vẻ gì phấn khởi, mà chỉ nói trống không:

- Mất thì giờ quá đi!

Ông bầu Huỳnh Bá lên tiếng ngay:

- Tôi là bầu gánh, tôi đang diễn vở tuồng của anh.

Lê Kim chen vô:

- Tôi được bầu gánh Trăng Thanh chuyển cho vở tuồng, nói là anh chỉ muốn được diễn ở gánh chúng tôi, nên dù chưa được gặp anh chúng tôi cũng phấn khởi cho tập và diễn ngay. Nhưng...

Trần Hạo giờ mới tỏ vẻ quan tâm tới câu chuyện:

- Bộ vở tuồng không ăn khách hay sao?

- Dạ không. Trái lại là đàng khác. Chỉ có điều...

Trần Hạo nhìn lên và hỏi Lê Kim:

- Anh là đạo diễn phải không? Vậy Cúc Hương diễn thế nào?

- Cúc Hương...

Bầu Huỳnh Bá chen vô:

- Ông soạn giả không hay chuyện gì xảy ra sao?

Trần Hạo vẻ bất cần đời:

- Tôi chán mọi thứ nên lui về đây và thề là không đọc báo, không bàn chuyện cải lương. Vả lại ở xứ này không một ai nói chuyện với tôi nên dù trời có sập ở đâu đó thì tôi cũng không biết!

- Thảo nào... Vậy ông cũng không nghe tin Cúc Hương...

Trần Hạo giật mình:

- Cúc Hương sao rồi?

Đúng là ông ta không hề biết. Lê Kim đem chuyện thuật lại khá chi tiết.

Nghe xong Trần Hạo thảng thốt kêu lên:

- Tôi đã giết con bé rồi!

Ông ta suy sụp hoàn toàn lúc đó. Lê Kim nói cách gì Trần Hạo cũng chỉ ôm đầu đau khổ. Thỉnh thoảng đôi vai ông ta tun lên nhè nhẹ...

Bầu Huỳnh Bá nói thêm:

- Chẳng riêng gì Cúc Hương, mà cả hai cô đào trẻ sau khi ca câu vọng cổ số một cũng đều chết như vậy. Có người nói câu vọng cổ đó phạm phải lời nguyền, đúng không?

Trần Hạo ngẩng lên sau câu hỏi đó và thật bất ngờ, ông ta bật dậy như bị điện giật chạy thẳng đến kệ sách và rút ra một tập giấy.

- Trời ơi!

Ông ta vừa cầm một tờ giấy đã ngã màu thời gian, đọc lại và buông thõng hai tay:

- Oan nghiệt chi lắm hả trời!

Và một lần nữa ông ta đổ sụp hoàn toàn. Lê Kim nhặt tờ giấy ố vàng lên, ông ta ngạc nhiên đưa cho Huỳnh Bá xem:

- Bài vọng cổ "Bến chia ly"!

Dòng chữ "mãi mãi đợi anh ngày trở lại..." đập ngay vào mắt họ, bởi bên dưới dòng chữ đó có gạch bút màu rất đậm.

Không tiện hỏi thêm nên Huỳnh Bá và Lê Kim nhẫn nại ngồi đợi. Một lúc khá lâu, Trần Hạo ngẩng lên với nước mắt ràn rụa trong mắt.

- Tôi đâu có nhớ đó là một lời nguyền. Đúng là cô ấy đã hận tôi, đã nguyền.

Lê Kim hỏi lại:

- Ông nói ai nguyền? Một lời nguyền độc địa chăng?

Con người ta trong cơn đau khổ tột cùng thường không dấu giếm.

Trần Hạo sau một tiếng thở dài đã thổ lộ:

- Chuyện cũ, có đến 30 năm rồi... Bài vọng cổ này do chính cô ấy viết. Sau này khi soạn tuồng. Hẹn ước ngày xưa, tôi đã đem lồng vào mà không ngờ...

Ông ta dừng kể, mặt càng nhòe lệ, giọng nghẹn lại:

- Đó là Lệ Hằng người đã yêu tôi ngày xưa. Cô ấy là một đào hát thanh sắc vẹn toàn, tiếng tăm lững lẫy đương thời. Có biết bao vương tôn công tử theo đuổi, cung phụng tiền tài, vậy mà cô ấy đều từ chối, chỉ vì cô ấy trót yêu một soạn giả nghèo như tôi. Người thời đó ca tụng mối tình của chúng tôi là chuyện tình đẹp nhất giới sân khấu. Nàng hãnh diện về điều đó, vậy mà...

Trần Hạo ngừng kể để lau vội nước mắt và phải chờ cho cơn xúc động mạnh lắng bớt ông mới tiếp:

- Một ngày kia, khi đoàn hát đi lưu diễn ở một tỉnh xa, trong một buổi tiệc sau đêm hát tôi đã uống quá chén cùng bè bạn, tôi đã vào lộn phòng của một cô đào hát khác tên là Yến Phi trong lúc cô này đang ngủ say. Tôi tưởng Yến Phi là nàng của mình nên ngồi lên giường vừa đưa tay vuốt nhẹ tóc cô ta, vừa ngân nga câu vọng cổ mà mới buổi chiều hôm đó chính Lệ Hằng đã viết và tập cho tôi hát. Bài "Bến chia ly" là tác phẩm đầu tay cũng là duy nhất mà Lệ Hằng đã viết dành tặng tôi với ý nguyện là tiếp sau đó sẽ tiếp tay tôi trong sự nghiệp sáng tác bởi cô ấy cũng không muốn làm đào hát chỉ nổi tiếng rồi nhanh chóng lụi tàn như hoa phù dung... Khi tôi đang hát đến đoạn "... mãi mãi đợi anh ngày trở lại với con tim nồng cháy tình yêu..." thì bất chợt ngoài cửa phòng có tiếng người la lớn: "Cô Lệ Hằng, cô sao vậy... khi tôi chạy ra thì thấy Lệ Hằng ngất xỉu đang được cấp cứu. Biết mình bị nhầm tai hại, tôi bế Hằng về phòng riêng thì cũng vừa lúc cô ấy tỉnh lại. Tôi nhớ mãi ánh mắt căm hờn mà cô ấy nhìn tôi và chẳng nói một lời, cô ấy vụt chạy ra ngoài. Rồi...

Trần Hạo ngừng kể, ông nức lên như chưa bao giờ được khóc. Khi dịu lại ông tiếp giọng buồn vô cùng:

- Cô ấy phóng chạy ra ngoài như điên loạn rồi đâm thẳng vào một chiếc xe đang chạy tới và... khi tôi ra tới thì Hằng đang nằm trên vũng máu, mắt mở ra nhìn vào tôi mà cho đến giờ tôi không làm sao quên được, ánh mắt căm hờn, trách móc... Tôi cúi xuống đỡ cô ấy lên thì nghe được giọng thều thào của Lệ Hằng: "Tôi hận các người, lời các người vừa hát coi như một lời nguyền, để tôi coi các người sẽ phải trả giá! Tôi đời đời không quên..."

Trần Hạo ngừng lại lần nữa nén xúc cảm rồi mới lại tiếp:

- Sau đó hỏi ra thì tôi mới hay lúc tôi say xỉn ngồi hát ra cho Yến Phi ngủ, cũng là lúc Lệ Hằng xuất hiện tình cờ, cô nhìn thấy lại cho rằng tôi và Yến Phi có tình ý nên máu ghen nổi lên và... sự thể bi thảm đã xả ra! Tôi đã sơ xuất chết người, bởi Lệ Hằng là người có máu ghen.

Ngừng kể rất lâu... trước khi cất tờ giấy chép bài vọng cổ "Bến chia ly" vào kệ sách, Trần Hạo mới tiếp lời:

- Một sự tình cờ tôi phát hiện trên sân khấu của các anh có cô đào Cúc Hương, vừa thoạt nhìn tôi đã suýt kêu lên vì lầm tưởng đó là Lệ Hằng! Cúc Hương giống Lệ Hằng đến tôi cũng phải lầm... Do vậy tôi nảy ra ý tưởng viết vở tuồng "Hẹn ước ngày xưa" và chỉ gửi riêng cho gánh các anh để chỉ Cúc Hường hát. Tôi muốn đời vẫn còn được nghe lời ca do chính Lệ Hằng viết, ý nguyện của tôi là vậy, nào ngờ...

Lê Kim chép miệng:

- Oan nghiệt!

Ông bầu Huỳnh Bá than thở:

- Sự thể bây giờ khiến đoàn hát chúng tôi phải điêu đứng chắc là phải cho rả gánh...

Trần Hạo thở dài:

- Tôi nghiệm ra rồi lời cuối cùng Lệ Hằng nói với tôi chính là một lời nguyền của cô ấy trong cơn ghen. Không ngờ lại ứng nghiệm tai hại như thế này. Tôi không tin đồn, nhưng chuyện như thế này thì có lẽ...

Ông đứng lên, tới kệ sách lấy ra một tập giấy khá dày, đưa cho hầu gánh Huỳnh Bá:

- Tôi đưa vở tuồng khác để đổi lại vở "Hẹn ước ngày xưa". Ông cứ dùng vở này mà không phải trả bất cứ khoản tiền nào. Còn vở kia tôi thu hồi và vĩnh viễn tiêu hủy nó. Ông cũng nhớ dặn các cô đào khác từ nay về sau đừng bao giờ hát lại bài vọng cổ "Bến chia ly".

Ông lặng lẽ đốt nén nhang, đứng giữa sân khấu vái một hồi... Lê Kim nghe được trong lời khấn có tên Lệ Hằng...
Chữ Ký
Về Đầu Trang Go down
https://govapk1.forumvi.com
 

LỜI NGUYỀN - NGƯỜI KHĂN TRẮNG

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Chiếc khăn định mệnh - Người Khăn Trắng
» BÓNG NGƯỜI DƯỚI VỰC SÂU- Người Khăn Trắng
» Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu - Người Khăn Trắng
» HỒN NGƯỜI KIẾP DÊ - Người Khăn Trắng
» MA ĐỎ ĐEN - NGƯỜI KHĂN TRẮNG

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Lớp Gò Vấp (K1) :: GÓC THƯ GIẢN :: Thư Viện Truyện :: Truyện Đọc-
Múi giờ GMT +7.Hôm nay: 28/3/2024, 11:25 pm

Chat Forum [?] - Online [?]
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Liên hệ | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất